Một ngôi sao xuất hiện trước mặt một
cô bé.
“Ta sẽ biến điều ước của con thành
hiện thực. Nhưng chỉ một thôi.” Ngôi
sao nói.
Cô bé khóc.
“Hãy khiến tất cả mọi người trong gia
đình con biến mất. Con vô cùng ghét
họ.”
Sáng hôm sau cô bé bước xuống
phòng ăn dưới nhà, nhưng cha, mẹ
và anh trai cô bé vẫn ở đó như
thường lệ.
Cô bé cảm thấy hối hận vì những gì
đã ước.
Đêm hôm đó ngôi sao lại xuất hiện.
“Giờ con đã hạnh phúc chưa.” Ngôi
sao nói.
“Xin người hãy thu lại điều ước của
con.” Cô bé nói.
“Một khi điều ước đã được thực hiện
thì không thể rút lại được.” Ngôi sao
nói.
Cô bé lại khóc.
————————————
Một ngày, tôi giết con em gái vì nó
làm phiền tôi.
Tôi ném xác nó xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái
xác đã biến mất.
Năm năm sau, sau cuộc cãi lộn với
thằng bạn, tôi đã giết nó.
Tôi ném xác nó xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái
xác đã biến mất.
Mười năm sau, tôi giết con đàn bà
mang thai đứa con mà tôi trót dại
trong một lần say rượu.
Tôi ném xác nó xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái
xác đã biến mất.
Mười lăm năm sau, do không ưa lão
sếp, tôi đã giết lão.
Tôi ném xác lão xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái
xác đã biến mất.
Hai mươi năm sau, tôi giết bà già, vì
bà phải nằm liệt giường nhưng tôi lại
không muốn chăm sóc.
Tôi ném cái xác xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái
xác vẫn chưa biến mất.
Và ngày qua ngày, cái xác vẫn còn
đó
—————————–
Tôi nghĩ rằng ma có thật.
Khi tôi còn nhỏ tôi thường thấy một
cô bé khác mà tôi gọi là chị.
Chúng tôi sống cùng nhau, và chị ấy
luôn mặc những bộ đồ bẩn thỉu
giống tôi.
Nhưng rồi một ngày, tôi không thấy
chị ấy nữa.
Cha mẹ thắng sổ số.
Họ nói rằng cô gái đó là do tôi tưởng
tượng ra vì gia cảnh quá bần hàn.
Giờ gia đình chúng tôi rất hạnh phúc.
Nhưng có vẻ như tiền thắng sổ số
sắp hết.
———————————-
Tôi đã từng có một người em trai.
Ký ức duy nhất của tôi về nó là khi
tôi chia sẻ với nó những viên kẹo
dẻo mà tôi được cho trong bữa tiệc
trà.
Dù vậy, em trai tôi đã qua đời khi mới
chỉ một tháng tuổi.
Em ấy vẫn sẽ sống mãi trong tim
chúng tôi
————————–
Cách đây không lâu, cái tai nghe giá
24.000 yên của tôi đột nhiên không
hoạt động nữa.
Tôi đã nghe nhạc quá lớn trong một
thời gian dài, đột nhiên có thứ gì đó
bị gãy và không còn một âm thanh
nào phát ra.
Quá tức giận, tôi ném mạnh cái TV
xuống sàn nhà.
Sự va chạm giữa TV và sàn nhà
truyền đến giác quan của tôi.
Tôi đang làm cái gì thế này?
Cái TV đó giá tận 150.000 yên.
Nhưng may thay, chỗ tôi ném TV
xuống được lót thảm, tuy cảm nhận
được sự va chạm nhưng tôi không hề
nghe thấy tiếng rơi đập.
Liệu nó có hỏng không nhỉ? Vừa nghĩ
tôi vừa đập nhẹ vào nó.
Nó vẫn phát hình như thường, nhưng
lại không phát ra tiếng.
Tốt thật! Giờ thì cái TV 150.000 yên
cũng hỏng nốt.
Hôm nay hình như hơi yên tĩnh.
Có lẽ nhân cơ hội này tôi sẽ ra ngoài
đi dạo một chút.

5/5 - (46 votes)

Leave a Reply